Thừa Thiên Huế – Ngày Trở Lại
Sẽ có nhiều người trong chúng ta ít nhất đã một lần tự hỏi, quê hương là gì, và tại sao quê hương lại có ý nghĩa như thế với chúng ta? Vì sao mỗi lần năm hết Tết đến, hàng trăm triệu người không quản đường xa mệt nhọc tốn kém để về quê? Người ta vượt nhiều nghìn dặm về thăm gia đình, cha mẹ, ông bà, quê hương, để sum họp với gia đình lớn, gặp lại anh chị em, thăm lại nơi mình trải qua thời thơ ấu, hay có một vài người chỉ là về thăm lại nơi quê hương đất tổ của mình, nơi đã từng có sự hiện diện của những người thân của họ.
Với bản thân tôi mà nói, mỗi chuyến đi, mỗi lần bước chân đến một vùng đất khác đều là một trải nghiệm. Tôi yêu cảm giác đó, cảm giác bồn chồn và háo hức khi được trải nghiệm cuộc sống mới tại một vùng đất xa lạ. Nhưng biết bao nhiêu năm nay tôi vẫn chưa thể quay về thăm lại quê hương của mình. Vậy nên lần này, thay vì tìm một địa điểm nào đó mới mẻ, tôi quyết định quay trở lại thăm quê hương của chính mình – Huế.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ngày tôi về với Huế, Huế chào đón tôi bằng một cơn mưa rất to. Không biết đã bao lâu rồi tôi đã không về Huế, về với nơi quê hương đất tổ của mình. Về với Huế, vẫn là cảm giác an yên, thân thương đến lạ thường, nổi nhung nhớ khôn xiết của một người con đã xa Huế biết bao nhiêu năm nay trở về. Nhiều người bảo rằng Huế buồn lắm, nhưng chỉ những đứa con đã xa Huế nhiều năm, nay về lại, nhìn ngắm quê hương của mình đổi thay, mới biết được Huế đã nhộn nhịp và cũng hiện đại hơn rất nhiều. Tuy là vậy, nhưng Huế không ồn ào xa hoa như Sài Gòn, cũng không tấp nập như Hà Nội, Huế bình yên lắm, bình yên theo cách của riêng mình.
Bao năm xa Huế, nay quay trở về, người thân ở đây của tôi đã không còn, tất cả chỉ còn là kỷ niệm và ký ức. Ấy vậy mà tôi vẫn cảm thấy ấm áp đến lạ thường,dường như có một cảm giác thân thuộc níu chân tôi lại vùng đất này, phải chăng đó là cảm giác khi trở về lại quê hương? Trong khi nhiều bạn đến Huế đang gắng tìm những điểm đến check-in mới, để trải nghiệm Huế theo một cách khác, thì tôi vẫn luôn say mê với những điều xưa cũ ở Huế, tôi muốn và cố gắng gìn giữ những nét đẹp cổ kính đã tồn tại trên mảnh đất này hàng trăm năm qua.
Huế cho tôi cảm giác được vỗ về, được che chở, Huế khiến tôi thấy bình yên. Tôi yêu Huế, yêu đến mức không nỡ rời xa nơi này. Tôi nhớ về những người hàng xóm thương mến ở quê tôi. Nhớ về những sáng ngủ dậy hay buổi chiều tà là đã nghe tiếng cười nói rôm rả của mấy mệ, mấy dì, mấy o hàng xóm trước cửa đường nhà tôi, dưới cây trứng cá có hàng rào dâm bụt, tất nhiên có cả mẹ tôi ở đó nữa. Lúc nhỏ, có đôi lần tôi tỏ ra khó chịu lắm, bởi ồn ào làm tôi ngủ nướng không được. Nhưng dần dần xa nhà , tôi lại nhớ cái khung cảnh ấy, cái tiếng nói ồn ào suồng sả ấy. Rồi giờ đây, mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm, mãi ở đó, và ở sâu trong trái tim tôi. Giờ đây quay trở về, cảnh vật dù đã thay đổi, nhưng vẫn còn nằm đó, chỉ có con người là rời đi.
Huế trong tôi qua những lời kể đã khác so với Huế bây giờ. Không còn buồn man mác. Không giống như cảm xúc của tôi trước khi đến huế, trước khi đến đây, cứ nghĩ huế buồn lắm, cũng chẳng có gì đáng để bản thân lưu luyến, nhưng bây giờ, trước khi rời Huế để về với công việc, cuộc sống hàng ngày, lại cảm thấy lưu luyến đến lạ thường, phải chăng vì đã yêu huế? phải chăng đây là nơi mình muốn đến sau những ngày tháng làm việc mệt mỏi, xô bồ? phải chăng tôi và Huế có một sợi dây vô hình nào đó?
Có những thứ, khi nó hiện hữu ở đó ta lại không trân trọng, bởi lẽ chúng ta cứ nghĩ nó sẽ cứ mãi ở đó, không rời đi, đến khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận. Mỗi người trong chúng ta, ai ai cũng có quê hương, có một nơi để mình hướng về. Có thể nói, ký ức là một phần tuyệt vời khi con người chúng ta có thể nhớ lại và quê hương là một phần hạnh phúc khi chúng ta có thể nhớ về.